Van phong tham tu Ha Noi “Tháng 3 về cùng nàng mưa xuân đỏng đảnh, hơi lạnh của mùa đông chỉ còn rơi rớt lại trên những lối đi quen thuộc. Mưa tháng ba lất phất không đủ làm ướt tóc, không lạnh và u ám như những ngày tháng giêng, ko ồn ào và vội vã như những ngày tháng sáu.Gợi cho chúng ta một chút bâng khuâng, nuối tiếc, ngậm ngùi và đôi lúc là một chút mộng mơ...”
Mải miết gõ gõ những dòng chữ trên blog cá nhân mà Phương Chi không hay biết đã hơn 2h sáng. Một sinh viên tốt nghiệp khoa báo mạng với tấm bằng khá – giỏi của Học viện Báo chí và tuyên truyền đã theo nghề viết lách khá lâu rồi. Cô yêu những dòng chữ biết nói, yêu những gì người ta viết nên về cuộc sống và cô yêu mưa, yêu lắm những trang viết về mưa của mình. Mỗi khi viết gì đó liên quan đến những giọt mưa thì cô có thể quên ăn mà viết cho xong mặc dù cả đêm có thể cô không một lần chợp mắt. Nhưng không ai biết nguyên do cô luôn yêu thích và lựa chọn các chủ đề liên quan đến mưa trong bài viết của mình. Chỉ có cô và một vài thám tử bên công ty thám tử biết. Chuyện xảy ra rất lâu rồi và dịch vụ thám tử cô thuê chắc cũng quên hình ảnh ướt mưa của cô gái là cô hôm đó lâu rồi.
Trước đây dưới cơn mưa mùa hạ như chút nước. Cô và 2 thám tử được cô thuê đã nhìn thấy cảnh tượng mà lẽ ra cô không nên nhìn thấy. Mấy anh không rõ nhà cô ở đâu nên đưa tạm cô về văn phòng thám tử Hà Nội và dục cô uống một cốc trà gừng vì sợ cô bị cảm lạnh.
Nhiều ngày và nhiều tháng về sau đó cứ mỗi khi mưa là cái cảnh tượng mẹ cô tay trong tay với một người không phải cha cô cười tình tứ cứ hiện lên trong đầu cô. Nó cứ ẩn hiện, cứ mờ mờ ảo ảo. Hình ảnh đó càng làm cô nhớ cha cô hơn bao giờ hết. Cha ra đi cũng bởi vì biết chuyện mẹ phản bội cha. Nhưng ra đi cũng trong đêm mưa và cô kể từ đó không biết tin tức gì của cha nữa. Cha con cô có gì không phải trong cuộc sống tại sao mẹ không nói chuyện thẳng thật với gia đình rồi họ sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết mà mẹ lại lựa chọn con đường tăm tối không lối thoát đó.
Các thám tử cho biết thực ra mẹ cô qua lại với người đàn ông lạ mặt kia khá lâu rồi. Và cha cô cũng biết nhưng vì cha không có kinh tế và cha không nghề nghiệp nên không có cách nào níu giữ mẹ cô – một người phụ nữ ưa cuộc sống giàu sang và sung túc. Khi đi cha chỉ buồn vì không được nhìn thấy tôi trưởng thành.
Mưa. Mưa nặng hạt. Mưa cả đêm rồi. Cô vốn yêu những giọt mưa nhưng giờ chính nó làm cô mất đi hạnh phúc có từ cả cha và mẹ. Không hiểu sao cô lại chọn lựa mưa làm chủ đề chính cho tất cả các bài viết của mình ngoài cô. bởi cô hiểu, dù cô có cố gắng che dấu nỗi sợ hãi thì nó càng thêm đáng sợ. Nên cách tốt nhất để làm quen và cố gắng quên đi nó là đối mặt trực tiếp với nó.
Và cứ như thế, cô cố gắng học tập và trưởng thành cũng 4 mùa mưa hạ về. Ra trường cô đã tìm cho mình được một công việc khá phù hợp với ngành học của mình. Cô mỗi khi nhó về mái ấm đã từng dành chọn cho mình cô lại dành tâm huyết viết chọn một bài viết về mưa. Cô luôn hi vọng, sẽ có một ngày từ cơn mưa mùa hạ năm ấy , cha mẹ sẽ quay về và nắm tay cô như đã từng...
Link: http://tintucthamtu.blogspot.com/2015/09/tam-su-cua-bloger-yeu-mua.html